Phong Cẩn vốn còn đang đau đến mức nhe răng trợn mắt, vừa nghe thấy tuyên bố đầy hung hăng của Khương Bồng Cơ thì không đau tay nữa mà chuyển sang đau dạ dày!
Nếu như nơi này là quận Hà Gian thì cô nàng kiêu căng phách lối thế nào không sao, dù gì Liễu Xa cũng có thể bao che được. Nhưng đây là Thượng Kinh, đã mất ưu thế rồi mà cô nàng vẫn kiêu căng như vậy.
Nhưng nghĩ đến bản thân mình vừa rồi khiêm tốn nhún nhường lại đổi lấy sỉ nhục và một nhát đao của đối phương, cậu ta bỗng cảm thấy kiêu căng như thế vẫn tốt hơn.
"Lan Đình, cẩn thận, những tên này đều có mưu đồ xấu xa." Phong Cẩn dùng tay trái bịt chặt vết thương, máu không ngừng trào qua kẽ tay, gương mặt cậu ta trắng bệch vì mất máu và đau đớn, thậm chí ngay đến giọng nói cũng trở nên yếu ớt: "Là sứ thần của triều đình Bắc Cương…"