Mũi tên vừa rồi cũng chính là hiệu lệnh, từng bóng đen lần lượt di chuyển đột nhập vào cổng trại, ẩn trong bóng đêm, tựa như những bóng ma.
Lộng Cầm vẫn giữ nét mặt lạnh băng, đôi mắt đen âm u, lạnh đến dọa người
Đại khái vì không phải là lần đầu giết người, nên khi ra tay cô cực kỳ bình tĩnh. Trong đầu không còn chứa nỗi sợ hãi, hay hoảng loạn, càng không có do dự, mà là giọng nói của lang quân khi dạy cho cô kỹ xảo giết người này.
Cô chưa bao giờ tỉnh táo như thế, mỗi lần tiễn một tên thổ phỉ đi Tây Thiên, cô lại trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Giây phút này, cô mới hiểu rõ tại sao lang quân lại nói: có một số cảm giác mà lời nói không thể truyền đạt trọn vẹn hết, chỉ có tự mình đi trải nghiệm mới có thể lĩnh ngộ.
Hai tay cô bình tĩnh tới đáng sợ, nhưng sâu trong cô lại có một ngọn lửa kích động đang thiêu đốt, tựa như có thể tràn lan khắp tứ chi, đốt trụi tất cả lý trí. Cô đã không phải là con tỳ nữ thấp kém luôn bị mấy tên gia đinh bắt nạt nữa.