"Trên đời này, người nổi danh kẻ vô danh nhiều vô số kể, nhưng khiến hậu thế nhớ mãi nào có mấy người. Có vài người không tiếng tăm gì, chết rồi cũng chỉ có hai ba đời hậu nhân còn nhớ đến, tới khi những người ấy về với cát bụi thì ai còn nhớ họ tên là gì? Nhưng có người, dù đã chết mấy trăm nghìn năm vẫn hằn in trong trí nhớ của người khác, đó mới là lưu danh muôn đời."
Nói cách khác, nếu cả đời này mà không làm nên nghiệp lớn thì không khác gì đã sống uổng.
Đúng thế, Khương Bồng Cơ đang lôi kéo họ nhập hội, chuẩn bị cho nghiệp lớn của cô.
Mạnh Hồn nghe vậy thì có cảm giác rất lạ kỳ, tim ông đang đập rất nhanh, máu như đang sôi trào lên.
Miệng ông khô khốc, lâu sau mới nói: "Ý tiểu lang quân là..."
Khương Bồng Cơ đột nhiên cười: "Mai danh ẩn tích nơi rừng núi, sống một cuộc đời tầm thường không ai biết đến, chi bằng theo ta đi."
Mạnh Hồn kinh ngạc, trong đôi mắt ông là sự khiếp sợ và bối rối, còn có chút nóng lòng muốn thử.