Kỳ Quan Nhượng thở dài một tiếng rồi nói thật: "Được Liễu Quận thủ ưu ái như vậy, ta lại cảm thấy lo lo."
Khương Bồng Cơ cười cười: "Văn Chứng lo cái gì, em gái dòng thứ nhà ta mới chín tuổi. Có muốn tìm rể cũng sẽ không chọn người lớn tuổi như Văn Chứng, thế nên Văn Chứng cứ yên tâm đi. Được phụ thân ta coi trọng chỉ có lợi cho cậu mà thôi, cứ nhận là được."
Kỳ Quan Nhượng: "…" Nói cũng thật có lý!
"Nếu hôm nào đấy, cậu bị người ta xử lý vì cái thói nói năng không biết lựa lời này, thì ta cũng chẳng ngạc nhiên đâu."
Khương Bồng Cơ trợn mắt: "Chậc, Văn Chứng đúng là không hiểu thế nào là phát huy sở trường, hạn chế sở đoản cả."
Kỳ Quan Nhượng không hiểu hỏi lại: "Phát huy sở trường, hạn chế sở đoản?"
"Người có thể nói lại được ta, chắc chắn không đánh thắng được ta. Người có thể đánh thắng được ta, chắc chắn còn chưa ra đời."