Khương Bồng Cơ lạnh mặt không có ý chào hỏi, Liễu Xa nở nụ cười nhạt nói: "Ừ, đây chính là Lan Đình."
Nói đến đây, ông không hề có ý giới thiệu tiếp, thiếu nữ kia dường như cũng nhận ra được điểm này, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Khương Bồng Cơ ngồi xuống, hai mắt như đang nhìn vào nước trà trong chén, nhưng trên thực tế lại đang cùng Liễu Xa đánh giá vị "thiếu nữ" trước mặt này.
Thiếu nữ này không có gì đáng nói, nhìn thì ngụy trang có vẻ khéo léo, nhưng thực chất lại chồng chất sơ hở.
Khương Bồng Cơ dám chắc, dù cho mắt cô có mù cũng có thể ngửi được mùi hôi khó ngửi trên người cô ta.
Thái độ của Liễu Xa lại càng khiến người khác hứng thú hơn.
Mặc dù ông luôn duy trì vẻ như thân thiết, nhưng nụ cười lại xa cách. Một bộ nghiêm túc tiếp đãi khách, song từ ánh mắt và sự biến hóa trên gương mặt, cộng thêm động tác ngón tay của ông, những thứ này nói rõ một sự thật, ông vô cùng chán ghét thiếu nữ kia.
Không!