Liễu Trần gật đầu: "Tiểu thí chủ thông minh, ý của nó đúng là như vậy."
Nghe ông nói xong, trong lòng Khương Bồng Cơ càng thêm kiên định. Nghĩ lại mà xem, thực chất cái gọi là Tử Vi Đế Khí hoàn toàn là vô dụng, bởi sự đậm nhạt của nó đều là do con người tác động đến chứ không phải chính nó ảnh hưởng đến con người. Mối quan hệ này rõ ràng là do cái phía sau quyết định chứ không phải ngược lại.
"Có phải tiểu thí chủ đang lo sợ có kẻ nào biết được rồi gây bất lợi cho mình?" Đại sư Liễu Trần bỗng bật cười, "Nếu đúng thì xin tiểu thí chủ hãy yên tâm, phàm là người có nhãn lực bậc này thường mang tâm tính khoáng đạt, không màng danh lợi, hoặc là cao nhân, ẩn sĩ xa rời trần thế."
Bất kể họ là loại người nào thì cũng đều khó mà ảnh hưởng đến sự thay đổi của thiên hạ.
Thiên hạ hòa bình lâu tất sẽ có chiến tranh, chiến tranh lâu tất sẽ có hòa bình. Đây là quá trình tất yếu phải trải qua, con người không thể thao túng.