Liễu Xa lặng lẽ tự kiểm điểm bản thân, sau đó mới xấu hổ đẩy thiếu nữ yêu kiều đang định sáp đến gần mình ra, "Ngươi sang bên kia hầu hạ, ta không cần."
Khương Bồng Cơ cầm quạt cười: "Đùa thôi mà, chọn mấy khúc hát nhẹ nhàng thư giãn một chút là được."
Nói rồi, cô cầm quạt nâng cằm cô thiếu nữ yêu kiều lên, nhìn vào đôi mắt long lanh đưa tình của đối phương. Quả nhiên là một đôi mắt thu thủy cực kỳ xinh đẹp, nhiều thêm một chút long lanh thì lại có vẻ quá nhu nhược, ít đi một chút thì lại có vẻ quá vô hồn.
Thế là, Khương Bồng Cơ nói với Liễu Xa với vẻ hơi phàn nàn, "Phụ thân thật đúng là không hiểu phong tình, tại sao có thể từ chối tình cảm sâu đậm của một cô nương có dung mạo xuất chúng... một cách thô bạo như vậy chứ? Có từ chối cũng phải khéo léo, nói thẳng ra như thế chẳng phải đã làm tổn thương đến tấm lòng của người ta ?"