Mười mấy người cùng xông vào nhưng đến cái vạt áo của Khương Bồng Cơ cũng không chạm được chứ đừng nói là muốn gây rắc rối cho cô.
Đám người không một chút quy tắc chiến đấu, không có ý thức phối hợp, không đi theo một chiến thuật nào, chỉ biết mù quáng đâm đầu xông lên như mấy con bò húc. Bọn chúng không những không tận dụng được ưu thế của sức mạnh nhiều người, ngược lại còn tự hố lẫn nhau, Khương Bồng Cơ không tốn chút sức đã dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng.
Trên mặt đất liên tục quăng quật vài tên bị thịt, âm thanh trầm đục vang vọng.
Từ Kha he hé mí mắt, thấy Khương Bồng Cơ nhàn nhã dạo bước giữa đám người, những động tác trông vô cùng bình thường nhưng lại mang khí thế của một vị tông sư.
"Ta chưa bao giờ thấy ai yếu ớt như các ngươi, còn muốn đi giết giặc phỉ? Không bằng các ngươi đi mua mỗi đứa một khung thêu, ở nhà ráng học thêu thùa may vá! Dựa vào chút bản lĩnh này mà đưa các ngươi đi giết giặc phỉ, thật đúng là chẳng đủ cho người ta chém nữa!"