Vệ Từ không rõ đã bao lâu rồi mình mới có giấc ngủ ngon đến vậy, ngay cả ác mộng vẫn luôn quấy rầy anh cũng biến mất không còn.
Thật sự là một đêm ngon giấc.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, bên cạnh vẫn còn độ ấm... Dường như người ấy mới vừa dậy không lâu.
Anh khẽ nhíu mày, bệ hạ vừa dậy ư?
Người ngoài đều nói bệ hạ sống buông thả, nhưng thực ra cô là người rất nghiêm khắc với bản thân.
Dù đêm qua có ngủ muộn cỡ nào thì hôm sau cô vẫn sẽ dậy đúng giờ để luyện tập, cô chưa từng ngủ nướng dù chỉ một chút.
Vệ Từ đưa tay sờ qua, phát hiện thứ tỏa ra độ ấm thực chất là hai chiếc túi sưởi rất nặng.
Vậy thì Khương Bồng Cơ đã đi đâu rồi?
Trong sảnh chính vụ, ba người Phong Cẩn bắt đầu xử lý công việc, mặt Từ Kha có vẻ khá nghiêm trọng, mày nhíu rất chặt.
Khương Bồng Cơ thấy vậy bèn tò mò hỏi: "Ai chọc giận Hiếu Dư đấy, mới sáng sớm bảnh mắt mà mặt mũi đã phát sợ vậy rồi..."