Cảnh tượng này khiến tiểu đồng sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng gào ầm lên: "Tiên sinh, tiên sinh! Có yêu quái!!!"
Cùng lúc đó, thanh niên nọ và Vệ Từ cũng nhận ra dị động.
Hai người chạy vội đến nơi trống trải, trận động đất này kéo dài khoảng bảy, tám phút.
"Động đất ư?"
Thanh niên kéo chặt áo choàng, dù trời đêm oi bức nhưng anh ta vẫn cảm thấy rùng mình.
Mặt Vệ Từ trắng bệch, trong đầu như có gì đó bùng nổ khiến anh không còn suy nghĩ được gì nữa.
Đông Khánh... có động đất ư?
Ngày này kiếp trước, anh đang ở Biện Châu Trung Chiếu, Vệ thị ở Hà Gian đã suy bại, chỉ có thể lệ thuộc vào Vệ thị ở Biện Châu.
Anh không muốn dính vào tranh đấu trong gia tộc, vài năm sau thì ẩn cư, sống những ngày nhàn nhã, thi thoảng mới chú ý đến việc bên ngoài.
Đến khi thiên hạ đại loạn, được chủ cũ khen ngợi nên anh mới xuống núi tương trợ.