"Liễu Châu mục quá bận rộn, Lan Đình là đích thứ tử nên đến đưa dâu thay cha." Phong Cẩn lật người lại, thở dài nói: "Nhưng mà, cậu ấy không nên đến, tự dưng nhảy vào cái vũng nước đục này, cũng không biết có thể an toàn thoát ra được không…"
Ngụy Tĩnh Nhàn nghe thế liền im lặng, căn phòng tối om nên Phong Cẩn cũng không phát hiện ra vẻ do dự trên mặt cô.
Một lúc lâu không nghe thấy tiếng Ngụy Tĩnh Nhàn trả lời, anh đưa tay xoa xoa cái bụng căng phồng của vợ, hàm hồ hỏi: "Con lại quậy nàng nữa à?"
Hai người kết hôn cũng được hai ba năm, anh cũng biết tính Ngụy Tĩnh Nhàn bướng bỉnh.
Trước đó lúc mới mang thai không lâu, đêm nào cô cũng bị chuột rút hai chân nhưng vẫn cắn răng chịu đựng quyết không quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Đối với một người vợ như vậy, Phong Cẩn vừa yêu thương vừa kính trọng, tình cảm của hai người cứ ổn định tiến triển.
"Không có gì, chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày xưa, cảm thấy hơi hơi nuối tiếc…"