Bây giờ cô ta vẫn chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nếu như dám công khai đối đầu với Liễu phủ, phu quân tương lai của cô ta - Vu Mã Quân e rằng sẽ không đối đãi tốt với cô ta nữa… Nghĩ đến Tuệ Quân không chỉ dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn mà còn có mùi hương thơm ngát quanh quẩn, khí chất cao quý mà quyến rũ, thì cho dù bản thân cô ta là nữ mà cũng không kìm lòng được, chứ đừng nói chi đến người chồng tương lai của mình.
Rồi cô ta nhớ đến câu Khương Bồng Cơ đánh giá Vu Mã Quân vừa rồi, "thà không ăn thịt ba ngày nhưng không thể thiếu phụ nữ dù chỉ một ngày", trong lòng lại trào lên phẫn hận cùng đố kỵ.
"Hừ, cứ đợi đấy mà xem!"
Đứa em gái dòng thứ ấm ức quay về viện của mình, vừa bước vào đã nhìn thấy bà mẹ ruột vẻ mặt trầm lặng, trong lòng cô ta lại trào lên cơn tức.
"Cút! Thứ vô dụng không tiền đồ!"