"Kết bạn phải thận trọng, nhất là đối với loại bạn không đáng kết giao này." Khương Bồng Cơ chỉ thiếu nữ kia nói.
"Nếu biết điều thì tự rời đi đi. Ta không thích làm khó một cô nương mười lăm mười sáu tuổi."
Thiếu nữ kia cắn môi, cố gắng kìm lại hàm răng đang run lên, quay người che mặt chạy mất.
Ngũ Nương ngây ra.
"Tiểu cô nương nên phòng bị nhiều hơn, không phải người nào cũng đáng kết giao, không phải lời nào cũng có thể nói hết."
Khương Bồng Cơ nhìn cách ăn mặc của Ngũ Nương liền nhíu mày.
"Cô là Chu Ngũ Nương nhà Uyên Kính tiên sinh à?"
Sớm nghe qua Uyên Kính tiên sinh có một cô con gái út rất được cưng chiều nhưng Khương Bồng Cơ chưa từng gặp bao giờ.
"Sao lang quân biết?"
"Ta từng nhìn thấy trâm cài tóc trên đầu cô ở chỗ Uyên Kính phu nhân. Cô lại được gọi là Ngũ Nương, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể là con gái cưng của thầy."