Liễu Xa xua tay ngăn lại, không để cô giải thích thêm.
Ông khép hờ mắt, ánh nến hắt lên hàng mi phủ bóng mờ xuống gương mặt, che giấu quầng mắt xanh xao.
"Không cần giải thích nhiều, Phong phủ chưa chắc đã an toàn." Liễu Xa không biết năng lực cảm giác của Khương Bồng Cơ, nên sợ tai vách mạch rừng. Vẻ mặt ông lại thêm mấy phần dịu dàng nói: "Nhưng phàm là những việc con muốn làm, cha chưa bao giờ không đồng ý. Thực ra Sùng Châu cũng không tồi."
Khương Bồng Cơ mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Với kinh nghiệm lăn lộn trong chốn quan trường những năm này của Liễu Xa, làm sao ông lại không nhìn ra sự nguy hiểm của Sùng Châu?