Uyên Kính tiên sinh nhìn cá chép bơi quanh trong hồ nước, nói với giọng ôn hòa: "Về được là tốt rồi."
Thân thể Hàn Úc thì không sao, nhưng tinh thần lại mệt mỏi.
"Học trò bất hiếu, làm liên lụy thầy suýt chút nữa bị vấy bẩn anh danh cả đời."
Thấy Hàn Úc quỳ rạp dưới đất, Uyên Kính tiên sinh cười nhạo: "Đứng lên đi, bình thường cũng đâu thấy con ngoan ngoãn biết điều như vậy chứ."
Hàn Úc lo sợ bất an, không biết thầy đã dùng cái gì trao đổi với Bắc Cương để cậu có thể an toàn trở về. Nếu chuyện này bị người ta gióng trống khua chiêng rồi đơm đặt, nói Uyên Kính tiên sinh lén lút qua lại với Bắc Cương thì nguy.
"Không sao, lá thư ta viết sẽ không trở thành nhược điểm cho kẻ gian lợi dụng đâu, con cứ cuống lên làm gì?"
Hàn Úc nghe vậy mới dám thở phào.
Uyên Kính tiên sinh vẫy tay với cậu: "Qua đây, đến đứng trước mặt ta."
Hàn Úc ngoan ngoãn nghe theo đi đến bên cạnh, Uyên Kính tiên sinh nhấc tay, nhéo một cái lên mặt cậu.