Khương Bồng Cơ sẽ không nuôi thứ vô dụng, cũng không có lòng từ bi.
Người dưới tay cô đều phải bảo đảm mình có giá trị, không có chính là vô dụng, giữ lại có ích lợi gì?
Cho nên, dù là dự định đem mấy người này mang về, cô cũng muốn để các cô ấy tự tạo ra giá trị của mình, cống hiến ra sức lao động.
Từ Kha thầm tính toán trong lòng: "Hết thảy liền nghe lang quân."
"Lương thực cùng tiền bạc không đủ nữa à?" Khương Bồng Cơ hỏi.
Cô không muốn quá ỷ lại vào Liễu phủ, ngoại trừ nguồn vốn ban đầu, chi phí sau này toàn bộ phải tự cô nghĩ cách.
Ví dụ như... khoản tiền thắng được ở sòng bạc.
Cô giữ lại một ít cho Lộng Cầm, còn lại đều đưa cho Từ Kha đập vào bộ khúc.
Nếu như Từ Kha nói với cô thiếu tiền, e là cô sẽ phải lượn tới sòng bạc thêm lần nữa.
Từ Kha lắc đầu: "Vẫn còn dư, nhưng mục tiêu của lang quân không chỉ có thế này, dù sao cũng nên chuẩn bị trước, miễn đến lúc đó lại giật gấu vá vai."