Thằng hầu của Mạnh Lượng thông minh hơn chủ nó một chút, hoặc phải nói là biết quan sát hơn. Nó đã lờ mờ cảm giác được nguy hiểm sắp ập đến.
Nó cố gắng đè cái cảm giác rợn tóc gáy đó xuống, dừng lại hành lễ với Khương Bồng Cơ, sau đó lấy hết can đảm nói: "Liễu lang quân có biết lang… nương tử nhà nô đi đâu rồi không ạ?"
Khương Bồng Cơ cười khẽ một tiếng: "Ngươi hỏi lang quân nhà ngươi đã đi đâu rồi à? Nếu đã tò mò như thế thì sao không xuống địa ngục mà hỏi thử?"
Thằng hầu nghe xong liền giật mình đánh thót, nó sợ đến mức hai chân mềm oặt quỳ sụp xuống đất, đầu gối va vào đá xanh lát trên nền đất nghe bộp một cái.
Đôi môi mỏng có vẻ chua ngoa run rẩy, nửa ngày không rặn ra nổi một chữ, một lúc lâu sau nó mới hít một hơi thật sâu, nói với giọng khô khốc, "Liễu lang quân đừng đùa nô, nương tử nhà nô trước đó vẫn bình thường mà…"