Tất cả chỉ diễn ra chỉ trong chớp nhoáng, mọi người còn chưa tỉnh lại từ cơn kinh ngạc, lại rơi vào một cơn kinh hoàng khác.
"Giết người rồi!"
Không biết là ai hét ầm lên, cả đám người nhanh chóng im như thóc, yên lặng lùi về phía sau, tạo thành một vòng cung lớn.
"Hét cái gì, chưa chết được đâu!"
Khương Bồng Cơ quát một tiếng, đám người yên lặng tách sang hai bên nhường đường cho cô.
Cô tỳ nữ bị quăng lúc này mới hồi hồn lại: "Đa tạ lang quân cứu giúp."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve, sợ đến mức không dám lớn tiếng.
"Không có việc gì là được rồi, cô và những người khác lui xuống nghỉ ngơi đi, tốt nhất là quên chuyện xảy ra tối nay."
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào "nữ bộc" hai tay đang ôm cổ chảy máu không ngừng nằm trên mặt đất, giọng nói lạnh lẽo đến mức tụ thành vụn băng.