Sau khi nhận giải, giáo viên mỉm cười nói: "Được rồi, hoạt động gia đình của chúng ta đến đây là kết thúc, các bạn khác cũng đừng buồn các cô có chuẩn bị cho các em mỗi người một phần quà nhỏ đó, nào các em mau qua đây nào!"
Các bạn học nhỏ hoan hô, lục tục đi tới nhận quà…
Vì nơi đỗ xe ở khá xa, bên ngoài lại lạnh nên Lục Đình Kiêu để Ninh Tịch và Tiểu Bảo chờ ở trước sảnh, sau đó đi lái xe tới.
"Anh sẽ về nhanh thôi, em ngoan ngoãn một chút nhé, đừng chạy linh tinh." Không có gì phải nghi ngờ, Lục Đình Kiêu không nói câu này với Tiểu Bảo mà là nói với Ninh Tịch.
Bị dặn dò như trẻ con, Ninh Tịch bất mãn bĩu môi: "Biết rồi, chỉ mấy phút thôi mà, chẳng nhẽ em còn bay lên trời được à?"
Lục Đình Kiêu: "…" Không phải là không thể mà còn có khả năng rất cao là như thế.
"Tiểu Bảo, trông mẹ nhé."
Tiểu Bảo nghiêm túc gật đầu, ra vẻ nhất định sẽ trông mẹ thật tốt.
Ninh Tịch nhìn hai bố con, chỉ biết câm nín: "..."