Nhìn thấy cái vẻ câm nín của Lục Cảnh Lễ, khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ nhếch lên thành một đường cong, tâm trạng nặng nề dường như cũng vơi đi phần nào.
Quả thật anh cần bình tĩnh lại.
Tất cả xảy ra quá đột nhiên, cho đến tận bây giờ anh đều không có cảm giác chân thực.
Sợ rằng một khi tỉnh giấc thì lại phát hiện ra đây là một giấc mơ, càng sợ cô chỉ là rung động nhất thời mới nói ra những câu đó, sợ cô quay lưng liền hối hận, sợ hoa quỳnh sớm nở tối tàn…
Điều tàn nhẫn và đau khổ nhất không phải là mãi không có được mà là có được rồi lại mất đi.
Bên ngoài thì vui vẻ ngọt ngào nhưng trong lòng lại giày vò như lửa đốt.
Cô đã từng giới thiệu với Cung Thượng Trạch, "anh ấy là sếp, là bạn bè, là ân sư, là Bá Nhạc của tôi…"
Vậy anh bây giờ… được coi là gì của cô…