Ngoài cửa sổ là màn đêm lạnh lẽo.
Trong phòng là lò sưởi ấm áp, trên chiếc giường lớn màu trắng êm ái, một cô gái đang chìm trong chăn đệm hô hấp vững vàng, ngủ đến thơm ngọt.
Lục Đình Kiêu ngồi ở đầu giường, dùng ngón tay quấn lấy sợi tóc của cô, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ. Một lần ngắm này là cả một đêm dài.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại từng câu từng chữ, từng cái nhăn mày từng tiếng cười của cô.
Cô nói, Lục Đình Kiêu, em thích anh, rất rất thích, cực kỳ thích...
Cô nói, bởi vì em phát hiện, em thích ăn cải xanh hơn...
Một giây trước, bởi vì cú điện thoại của Lục Cảnh Lễ mà anh rơi xuống địa ngục, mà một giây sau lại được cứu về lại nhân gian...
Từ trước đến nay anh luôn thích nắm chặt mọi thứ trong tay, không thích nhưng chuyện không nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng, người con gái trước mắt lại là một biến số không cách nào xác định. Bất cứ lúc nào cũng có thể mang đến tình huống không cách nào tính toán trước được.