Cô nhớ Tiểu Bảo, nhớ Boss đại nhân...
Ninh Tịch hít sâu một hơi, hai cánh tay chậm rãi ôm chặt lấy thân mình.
Đêm mùa đông ở Philadelphia lạnh đến thấu xương, trông từ phía sau bóng lưng của cô có chút cô độc cùng bất lực nhưng mà vẻ mặt của cô lại vô cùng kiên định.
Tên cụt tai kia đã nắm toàn quyền ở Philadelphia, giờ dù cô có chạy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của gã, gã để cho cô chạy là bởi vì gã muốn chơi trò mèo vờn chuột...
Ninh Tịch biết lúc này coi như cô tạm thời an toàn nhưng thực tế thì cô vẫn an vị trên lằn ranh sinh tử.
Cô không thể dừng lại.
Ninh Tịch đè nén sự đau đớn và mệt mỏi trong thân thể cùng cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Ngay từ đầu cô cũng định báo cảnh sát, nhưng hiển nhiên là sở cảnh sát ở Philadelphia chắc chắn có quan hệ cực tốt với tên kia, báo cảnh sát cũng chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.