Đới Uy nghiến răng cố ép cái cảm giác chột dạ xuống: "Cô Tịch, cô đừng vội, tôi sẽ xử lý!"
Nói rồi đưa mắt liếc mấy kẻ ở trong đám đông.
Mấy nhà thiết kế nhỏ đó đều dựa vào tài nguyên của Đới Uy mà sống nên hiểu ý của anh ta, lập tức nhao nhao lên kháng nghị…
"Tôi phản đối, chẳng qua chỉ là đi sao chép phong cách thiết kế của người khác rồi đốt đi thôi, thế mà cũng giành được giải à? Nếu thế thì cái giải Kim Đỉnh này thật sự quá dễ để dành được rồi!"
"Đúng vậy đấy! Chúng tôi ai chả đốt được! Thế chẳng phải mọi người chúng tôi ai cũng có thể giành giải à!"
"Cái giải thưởng này đúng là để lòe thiên hạ!"
...
Có người đầu têu, những nhà thiết kế khác cũng không ngồi im được nữa. Nếu như bại dưới tay Đới Uy bọn họ coi như còn tâm phục khẩu phục nhưng đây là một tân binh không biết chui từ đâu ra, quả thật là khó có thể chấp nhận được, dưới sự kích động họ thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi.
...