Ninh Tịch đần thối nhìn Đường Dạ đang quỳ một gối trước mặt cô: "Đại sư huynh… có phải huynh luyện công nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?"
Đùa gì thế, đại sư huynh... thế mà... thế mà cầu hôn cô.
Việc này còn đáng sợ hơn cả việc huynh ấy muốn giết cô!
Đường Dạ lại như thể không trông thấy vẻ mặt kinh sợ của Ninh Tịch, vẫn trưng ra vẻ vô cảm trước sau như một.
Nói xong ba chữ giết người không thấy máu kia xong, lại từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, dùng âm thanh không có lấy nổi một biến điệu từ từ đọc hết nội dung trên đó.
"Trái tim của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, tôi đều nguyện để em mang đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em. Trên cơ thể của tôi chẳng có thứ gì mà em chưa chinh phục được, em đã cướp đi sinh mệnh của nó, đẩy nó vào con đường diệt vong. Nếu như trên người tôi có thứ gì em muốn hãy mang nó đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em."
Ninh Tịch: ".__."