Cho dù có vô cùng sáng chói đi chăng nữa nhưng sợ rằng trong mắt cô vẫn chỉ là vô hình, huống chi lúc đó anh ta chỉ là cậu thanh niên còn đang học đại học…
Ninh Tịch chớp chớp mắt, nghe câu này sao giống chuyện năm năm trước khi cô vẫn còn đang yêu Tô Diễn thế nhỉ?
Nhưng mà, cô vẫn không thể nhớ ra mình đã từng gặp Tịch Thế Khanh chưa, cho nên có chút tò mò, rốt cuộc anh ta đã gặp mình trong tình huống nào, năm năm rồi thế mà vẫn còn nhớ.
"Thật không? Lúc nào thế?" Ninh Tịch thuận miệng hỏi.
"Năm năm trước, trong bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi của cô." Tịch Thế Khanh Trả lời.
Chén rượu trong tay Ninh Tịch chao đảo.
Dù sao đó cũng là ngày tồi tệ nhất đời cô.
Tịch Thế Khanh như rơi vào hồi ức, chầm chậm kể lại: "Cô cũng biết, ông tôi và ông cô chơi thân với nhau cho nên... bữa tiệc ấy tôi cũng đến. Tôi còn nhớ, lúc đó cô mặc một bộ váy màu trắng, cảm giác đầu tiên mà tôi nhìn thấy đó là cô rất giống… một công chúa..."