Đỡ Trang Khả Nhi ngồi xuống Ninh Tịch cũng không rời đi ngay lập tức, cô để cho người giúp việc đưa tới một đôi giầy đế bằng cùng một lọ dầu xoa bóp trật khớp, cẩn thận dạy Trang Khả Nhi cách sử dụng, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Ninh Tịch đối với loại đàn ông cặn bã đều rất vô tình nhưng đối với nhưng cô gái đáng yêu yếu đuối thì lại vô cùng dịu dàng, đối với cô mà nói thì con gái được sinh ra là để được yêu thương.
Từ một phương diện nào đó thì Giang Mục Dã nói không sai. Thuộc tính ẩn lớn nhất của Ninh Tịch chính là thương hoa tiếc ngọc.
Trang Khả Nhi hoảng hốt vươn tay nắm chặt góc áo của Ninh Tịch: "Khoan đã!"
Ninh Tịch dừng bước chân, ánh mắt hồ nghi, lông mày khẽ cong lên như một cái móc câu nhỏ dụ dỗ lòng người cắn câu.
Giọng Trang Khả Nhi khẽ run lên: "Tôi... tôi vẫn chưa rõ, anh có thể... có thể giúp tôi một chút không?"
Lông mày của Ninh Tịch nâng lên thêm mấy phần, ánh mắt kia tựa như nhìn thấu lòng người.