Ninh Tịch ngồi chờ trong căn phòng lạnh lẽo này khá lâu nhưng chủ nhân nó mãi chưa trở về.
Một lát sau, Ninh Tịch đứng dậy, cô bị thu hút bởi mấy mô hình hoạt hình handmade trên bàn.
Cô tò mò xem xét đống mô hình đó một lúc lâu, khóe miệng giương lên nhếch thành một nụ cười, chậc vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ thích sống trong thế giới ảo.
"Có điều... đúng là đẹp thật." Ninh Tịch tiến tới, tiện tay cầm một mô hình lên, ngắm nghía một lúc, coi như để giết thời gian trong lúc chờ đợi.
Mô hình này rất tinh tế, từng góc đều như được đánh bóng cẩn thận, tạo hình cũng rất đặc biệt, hai tay nắm hai khẩu súng trông rất giống thật.
"Ta có hai khẩu súng."
Ninh Tịch không cẩn thận chạm vào nút mở, mô hình này bỗng đột nhiên mở miệng nói chuyện khiến cô bị giật mình quăng luôn mô hình đi.
"Ta có hai khẩu súng... Một khẩu tên là Bắn..."
"Còn một khẩu tên... A!"