Nhưng mà nhỡ Lục Sùng Sơn mà biết bà lấy bát tự của cô gái đó đến để Đại sư xem chắc chắn sẽ nổi cơn lôi đình cho mà coi.
Nhan Như Ý rất bối rồi, lại lật lật mấy tờ bát tự ra xem lại, không biết nên quyết định thế nào.
Thấy vẻ mặt của bà có gì đó lạ lạ, Huyền Tịnh liền hỏi: "Nhan thí chủ có chuyện gì muốn nói sao?"
Nhan Như Ý sực tỉnh, hoảng loạn thu dọn hết mấy tờ bát tự cất đi, sau cùng bà vẫn lo Lục Sùng Sơn nổi giận và cảm thấy không cần thiết phải để Đại sư xem bát tự của cô gái ấy, cho nên vội vàng xin phép ra về: "Không có gì, không có gì! Đại sư, ngài cứ bận đi ạ! Tôi xin phép!"
Nói rồi vội quay người đi mất.
Nhưng mà trong lúc vội vã, một tờ giấy vàng nâu từ trong túi của bà rơi ra, bay xuống đất...
Nhan Như Ý vẫn không phát hiện ra, đi thẳng một mạch về phía trước, Huyền Tịnh đứng sau lưng bà nhìn thấy liền cúi xuống nhặt lên: "Nhan thí chủ xin dừng bước, thí chủ đánh rơi... ồ..."