Lục Cảnh Lễ là ai cơ chứ, cho nên vừa nãy chỉ liếc quá cũng nhìn thấy đại khái nội dung tin nhắn rồi, lúc này đang ý vị thâm trường mà sờ cằm một cái!
YS...
Quả nhiên là thằng đó!
Chẹp, mục đích tối nay đã xong! Nhưng mà vì ông anh nhà mình, Lục Cảnh Lễ lại bắt đầu uốn éo: "Tiểu Tịch Tịch, hai vị Đại sư làm đồ ăn quá ngon, cô cảm thấy bên nào ăn ngon hơn?"
Lần thứ ba bị hỏi vấn đề này, Ninh Tịch thật muốn chết đi cho xong!
Đừng hỏi tôi bên nào ăn ngon hơn nữa, đây là một lời hai nghĩa đấy có được không hả!!! Có trả lời như nào cũng chết..
Ninh Tịch hung hăng trừng mắt nhìn qua: "Im miệng! Không cho phép hỏi nữa! Muộn lắm rồi, ăn cũng đã ăn, bát quái cũng đã bát quái! Anh mau về đi! Nếu không tôi sẽ mách anh trai anh là trời tối muộn rồi anh vẫn bám ở nhà tôi không chịu đi!"
Lục Cảnh Lễ lập tức hoảng sợ nhảy về sau mấy bước: "Tiểu Tịch Tịch, sao cô có thể như thế! Cô thành người xấu rồi!"