Lục Cảnh Lễ lập tức nhào tới: "Chị dâuuuuuu... chị là mẹ ruột của emmmmm..."
Ninh Tịch đen mặt: "Còn nói bậy nữa thì trả lại đây!"
Lục Cảnh Lễ lập tức ôm bánh ngọt trốn thật xa: "Tôi không có nói quàng!"
Dứt lời lập tức lấy tay bốc ăn, miệng nhai nhồm nhoàm nhưng vẫn không quên nói chuyện với Ninh Tịch: "Tiểu Tịch Tịch học làm đi! Như thế sau này tôi có thể ăn thường xuyên rồi!"
"Món này không khó tôi cũng biết làm mà, nhưng thứ tôi làm ra sao có thể so sánh với Thái lão được! Anh đừng mơ nữa!" Ninh Tịch hắt cho anh ta bát nước lạnh.
Lục Cảnh Lễ vừa ăn vừa bực tức: "Anh tôi quá đáng chết đi được..."
Ninh Tịch câm nín: "Sao lại nói đến anh của anh rồi?"
Lục Cảnh Lễ nhìn chòng chọc vào Ninh Tịch, sau đó dài giọng nói: "Tôi không biết là ai mời Danial tới, nhưng Thái Phụng Hiền thì chính mắt tôi nhìn thấy anh tôi đích thân gọi điện qua mời đó! Trước đây tôi cầu xin năn nỉ cỡ nào anh ấy cũng không chịu mời giúp tôi đâu!"