Sáng ngày hôm sau.
Bởi vì không cần đi quay phim, Ninh Tịch ngủ thẳng cẳng cho đến lúc tự tỉnh thì thôi.
Mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô cứ nghĩ rằng bản thân mình đang nằm mơ.
Mãi cho đến lúc, cô lê dép đi vào phòng để quần áo…
Tối hôm qua cô vẫn chưa đóng cánh cửa tủ âm tường lại, bây giờ nó vẫn đang mở toang cứ thế đập vào mắt Ninh Tịch.
Ninh Tịch: "…"
Hóa ra không phải là mơ à.
Cô vốn nghĩ chỗ quần áo đó cũng chẳng đáng bao nhiêu nên mới nhận, giờ thì làm thế nào đây?
Còn cả cái phòng để quần áo này nữa…
Ninh Tịch còn đang đau đầu đứng đó, đột nhiên tiếng chuông di động reo vang, là Lâm Chi Chi gọi đến.
"Alo? Chị Chi Chi ạ?"
"Hôm nay em nghỉ đúng không, giờ có rảnh không? Nếu không bận gì thì em đến công ty một chuyến đi."
"Không bận gì cả, em đến ngay đây!"
Ninh Tịch lập tức tỉnh táo, chuẩn bị mọi thứ rồi mau chóng đến công ty.