Lục Đình Kiêu gọi một cú điện thoại nội bộ cho Lục Cảnh Lễ.
Rất nhanh, Lục Cảnh Lễ lạch bạch chạy tới: "Anh hai, anh gọi em à."
"Tài liệu cho cuộc họp chuẩn bị xong chưa?"
"Tốt lắm tốt lắm, cho anh."
"Ừ, thông báo cho các phòng ban nửa tiếng sau mở họp."
"Hả, dạ... dạ..." Lục Cảnh Lễ không đi ngay lập tức, mà đứng đó làm vẻ mặt xoắn xuýt, không yên lòng.
Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Lễ một cái: "Làm sao?"
Lục Cảnh Lễ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên vì sợ: "Không có gì! Không có gì mà!"
Lục Đình Kiêu thả bút máy trong tay xuống, dùng ánh mắt như xuyên thấu người khác mà nhìn Lục Cảnh Lễ.
Lục Cảnh Lễ giống như binh lính trong lúc duyệt binh, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, cơ mà cái vẻ mặt chột dạ kia thì vừa liếc qua đã thấy.
Năm giây sau, rốt cuộc Lục Đình Kiêu cũng thu hồi ánh mắt.