Ninh Tịch nghe vậy tỏ ra khó xử, "Hả? Thôi không cần đâu, nửa đêm nửa hôm chạy tới bệnh viện vì ăn no mất mặt lắm!"
"Thể diện quan trọng hay cơ thể quan trọng?" Lục Đình Kiêu không nói hai lời vội cầm lấy ví và điện thoại, sau đó bế cô lên.
Ninh Tịch vội xua tay: "Ụa... Lục Đình Kiêu... không được... đổi tư thế khác đi... Anh đỡ tôi đi từ từ thôi... Tư thế này khó chịu lắm..."
"Em..." Lục Đình Kiêu vừa giận vừa thương, đành phải đặt cô xuống, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài.
Lúc tới phòng cấp cứu của bệnh viên, quần áo và tóc Ninh Tịch đã ướt đẫm mồ hôi.
Thêm việc Ninh Tịch cứ ôm bụng suốt và Lục Đình Kiêu cứ trưng ra vẻ mặt như trời sắp sập đến nơi, một y tá vội đỡ lấy Ninh Tịch: "Sắp sinh à? Mau! Mau lên xe đẩy đi!"
Ninh Tịch kéo khẩu trang lên, tránh để người ta nhận ra, sau đó hắc tuyến đầy đầu giải thích: "Không... không phải đâu chị y tá ơi! Em ăn no quá thôi!"