Một buổi sáng sớm hôm nào đó, Ninh Tịch vừa xuống lầu thì thấy một cảnh đã lâu không thấy.
Bánh bao lớn cùng bánh bao nhỏ ngồi đối diện nhau trên bàn ăn - một tòa băng sơn cùng với một cái tiểu băng sơn trừng mắt đấu nhau.
Tình huống gì đây?
Lâu lắm rồi hai cha con mới nháo thế này.
"Hai người làm sao thế?" Ninh Tịch nghi ngờ hỏi.
Nghe được giọng của Ninh Tịch, bánh bao nhỏ y như tìm được cứu tinh lập tức ôm chặt lấy chân cô, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Đình Kiêu, bộ dạng như thể sợ Lục Đình Kiêu bán nhóc đi không bằng...
Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo dỗ dành một chút sau đó nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, có chuyện gì vậy?"
Lục Đình Kiêu giương mắt nói: "Chuẩn bị đưa Tiểu Bảo qua chỗ cha mẹ tôi ở mấy ngày, hai ông bà lâu chưa gặp cháu, rất nhớ nó."
"Hóa ra là vậy!" Ninh Tịch gật đầu.
Bánh bao nhỏ vội vàng nhìn cô, đôi mắt to tròn long la long lanh, ngân ngấn nước.