A aaaaaaaaa! Má ơi!
Đây là tình huống gì?
Đầu óc Ninh Tịch lúc này giống như máy tính bị nhiễm virut, tất cả đều loạn cả lên, lúc cô lấy lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên chính là đẩy Lục Đình Kiêu ra.
Nhưng mà Lục Đình Kiêu lại siết chặt cánh tay lại, dùng một giọng nói có chút đáng thương nói với cô, "Đừng đẩy được không? Để cho tôi ôm một chút..."
Ninh Tịch: "..."
Cái yêu cầu này cô phải trả lời thế nào?
Chết tiệt, hôm nay Lục Đình Kiêu bị làm sao vậy?
Mặc dù hai ngày nay cô vẫn luôn tránh anh nhưng tuyệt đối vẫn rất cẩn thận, không hề bứt dây động rừng, tại sao anh đột nhiên lại...
10s trôi qua...
30s trôi qua...
1 phút trôi qua...
3 phút trôi qua...
Bảo là một chút thôi cơ mà!!! Đồ nói không giữ lời!
Ngay tại lúc Ninh Tịch sắp không nhịn được nữa thì đột nhiên Lục Đình Kiêu buông cô ra: "Xin lỗi, tôi có chút thất lễ."