"Ơ, thật ngại quá, vị tiểu thư bên cạnh đã nhìn trúng bộ đồ này rồi ạ." Nhân viên bán hàng nhắc nhở.
Người đàn bà đoạt quần áo chính là người mặc đồ Chanel, cô ta nghe vậy liền không vui hất cằm lên hỏi, "Đã trả tiền chưa?"
"Cái này... chưa trả..."
"Chưa trả tiền thì nó chưa có chủ, tôi muốn cái này, ngay lập tức tính tiền cho tôi!" Chanel như thể đương nhiên mà ra lệnh.
Vừa dứt lời, trong tay cô ta đột nhiên trống không, quần áo đã trở lại trong tay Ninh Tịch.
Chanel lập tức nổi giận: "Sao cô cướp quần áo của tôi?"
Giọng điệu của Ninh Tịch còn có vẻ đương nhiên hơn: "Chả phải đã nói chưa tính tiền thì là đồ vô chủ sao? Cô có thể cướp vậy sao người khác lại không thể?"
"Cô..." Chanel đang muốn nổi giận thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Tịch: "Ninh Tịch... cô là Ninh Tịch?"