Hai tiếng sau, Lục Cảnh Lễ vinh quang hi sinh, trước khi gục vẫn không thể thành công moi được nửa chữ từ miệng thằng nhóc Giang Mục Dã kia.
Thật ra thì lúc này Giang Mục Dã cũng đã thoi thóp, nhưng biết Lục Cảnh Lễ muốn moi thông tin từ miệng của mình nên mới cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ.
Có một ông cậu thích bát quái như vậy cũng thật là...
Giang Mục Dã mơ hồ nhận ra Lục Cảnh Lễ nhất quyết phải tìm hiểu chuyện này còn vì nguyên nhân khác, chỉ có điều lúc này đầu óc của cậu đã nhuyễn như hồ, không còn sức nghĩ cái gì nữa.
Trên bàn cơm lúc này chỉ còn duy nhất Lục Đình Kiêu được coi là còn tỉnh táo.
Lục Đình Kiêu gọi điện kêu quản gia tới đón Lục Cảnh Lễ về sau đó đứng dậy đi về phía phòng khách.
Chỉ thấy trên màn hình máy chơi game là chữ "Winner" to tướng, Ninh Tịch với tiểu Bảo đang nằm phơi bụng ngủ thẳng cẳng trên ghế sofa.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng bước tới.