Trong xe.
"Cháu trai ngoan, biết nhà bà ở đâu không?"
"Ninh Tịch, bà mở mồm gọi một câu "cháu trai" nữa thử xem?"
"CHÁU TRAI NGOAN… Tôi cứ gọi đó thì làm sao nào?"
"Tôi… tôi liều mạng với bà!"
"Đến nha! Tôi còn sợ ông không dám ấy chứ?"
"Á! Cái con nhỏ chết tiệt này, bà đánh thật đấy hả?"
…
Cả thùng xe lắc lư loảng xoảng, quản lý Lôi Minh ngồi ở đằng trước cạn lời nhìn hai đứa đằng sau: "Mục Dã, anh đã nói trước với em rồi, em không chơi được với cô ấy đâu mà, em cứ không tin, giờ thì thấy chưa? Mấy cái tít báo ngày mai thể nào cũng xôm tụ lắm cho xem..."
Giang Mục Dã đang bị Ninh Tịch vặn tay thở hổn hển gào lên: "Anh im đi!"
Lôi Minh khoé miệng cứng đờ quan sát tình hình trận chiến qua gương chiếu hậu, trên trán có thêm mấy cái vạch đen sì: "Ninh Tịch, em nhẹ nhẹ chút được không? Coi như là anh xin em đấy! Tháng này cậu ấy còn một bộ phim đang chờ, một cái quảng cáo sắp quay, một cái hẹn chụp ảnh bìa tạp chí…"