Giúp bánh bao nhỏ thay đồ xong, Ninh Tịch cũng chui vào phòng thay quần áo.
Vô cùng trùng hợp là cô cũng có một cái áo tương tự như Tiểu Bảo, lúc này liền lấy ra mặc, sau đó cũng bới ra một cái quần bò yếm.
Ninh Tịch thay đồ xong ra ngoài, bánh bao nhỏ vừa thấy cô thì ánh mắt tỏa sáng.
Nhóc nhìn Ninh Tịch xong lại tự nhìn mình, trên khuôn mặt nhỏ bé là biểu cảm vui vẻ thỏa mãn. Thậm chí còn đưa tay sờ cái tai thỏ trên mũ một cái, hiển nhiên rất cao hứng khi hai người bọn họ mặc đồ giống nhau.
Chuẩn bị ổn thỏa xong, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe ô tô, Lục Đình Kiêu đã về.
Nhiệt độ bên ngoài cao đến hơn ba mươi độ nhưng Lục Đình Kiêu vẫn tựa như đến từ nơi núi tuyết, hai chân thon dài, thần sắc lạnh lùng bước chân vào phòng khách.
Khi hình ảnh hai người một lớn một nhỏ mặc đồ giống nhau ngồi trên ghế salon, giống như hai mẹ con mặc đồ gia đình rơi vào mắt anh thì dường như băng tuyết đã được hòa tan...