Ninh Tịch đang định hỏi Lục Đình Kiêu xem lát nữa có đến công ty không thì đột nhiên cái áo khoác của anh rung rung, cô đang khoác áo của anh.
"Đình Kiêu, hình như là điện thoại của anh rung đấy."
Lục Đình Kiêu rút cái điện thoại từ trong túi áo khoác ra nhìn rồi cau mày.
"Sao thế? Điện thoại của ai vậy?" Ninh Tịch tò mò hỏi.
Điện thoại của ai mà lại khiến Lục Đình Kiêu có cái vẻ mặt "Mình không thể đối phó nổi" thế nhỉ, thật hiếm thấy…
"Cô giáo của Tiểu Bảo." Lục Đình Kiêu đáp.
"Ơ? Bây giờ không phải đang là thời gian lên lớp à? Giờ này cô giáo gọi cho anh làm gì?" Ninh Tịch hoài nghi.
Lục Đình Kiêu suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa luôn điện thoại cho Ninh Tịch: "Em nghe đi."
Hiển nhiên là đối với cái thứ sinh vật được gọi là cô giáo của con trai này, Lục Đình Kiêu quả thực không biết phải ứng phó như thế nào.
"Hả? Em á?" Ninh Tịch gãi gãi đầu: "Chậc, được thôi… em cũng cảm thấy em nghe thì tốt hơn…"