Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, thần sắc Lục Đình Kiêu mới từ từ thả lỏng: "Ừm."
Nói rồi, anh thấy trên đầu giường cô có một gói cafe mới xé một nửa liền tỏ ra không tán đồng: "Sức khỏe của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, không được thức đêm, ngủ sớm đi."
"Hả? Nhưng vừa mới náo loạn lên thế nên giờ đầu óc em vẫn đang kích động lắm, không ngủ ngay được!" Ninh Tịch chống cằm, lẩm bẩm đầy vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, không biết cô nhớ đến chuyện gì đó, mắt sáng lên: "Hì hì hì! Nửa đêm canh ba gió mát thế này, hay bọn mình làm chút chuyện gì đấy thú vị đi?"
Giọng Lục Đình Kiêu biến khàn: "Làm gì?"
Một lát sau...
"A A A A... Đừng..."
Trong phòng ngủ truyền ra từng đợt tiếng Ninh Tịch la hét a a a a ầm ỹ...
Còn Lục Đình Kiêu vẫn thờ ơ nhìn cảnh gào khóc thảm thiết trong máy tính trên nền nhạc kinh khủng, anh đen mặt.
Cái mà cô gọi là... chuyện thú vị, chính là xem phim ma sao?