Ninh Tịch: "99% còn lại, đương nhiên là vì Tiểu Bảo rồi!"
Lục Đình Kiêu: "..."
Hạng mục cộng điểm này của Tiểu Bảo... có phải quá nghịch thiên rồi không...
Nháy mắt một cái là đã được cộng thêm 99 điểm...?
Thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn!
Nhìn thấy vẻ cười trộm như con cáo nhỏ của cô gái, vẻ mặt Lục Đình Kiêu đầy bất đắc dĩ: "Em đấy..."
Lúc Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu xuống máy bay đã là chiều tối, đến đón hai người chỉ có một mình tài xế.
"Cảnh Lễ đâu?" Lục Đình Kiêu thuận miệng hỏi một câu.
Lái xe trả lời có vẻ lúng túng: "Nhị thiếu gia có việc bận, cho nên không thể tự đến được ạ."
Nghe được câu này, Ninh Tịch lập tức nhướng mày, dài giọng nói: "Bận? Tôi thấy anh ta không muốn gặp tôi thì có!"
Lái xe: "..."
Quả thật, Tịch tiểu thư đoán không sai tẹo nào.