Vừa dứt lời, không đợi cô rời đi thì trong ánh mắt lạnh lẽo của Lục Đình Kiêu bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, giữ chặt lấy cái ót của cô hôn một nụ hôn sâu...
Bên trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, loáng thoáng nghe được tiếng nước mập mờ cùng âm thanh quần áo ma sát vào nhau rất nhỏ dần dần khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng...
Lục Đình Kiêu ôm cả Ninh Tịch lẫn đám chăn quấn quanh cô vào lòng, hôn đến tận cùng. Bàn tay không khống chế lần vào dưới lớp chăn, từ cần cổ thon dài xinh đẹp của cô cho đến xương hồ điệp xinh đẹp nhất trên cơ thể cô rồi trượt theo sống lưng xuống dưới, cho đến khi chạm vào mảnh vải duy nhất trên người cô...
Cô gái nhỏ này quả thật là không mặc gì từ đầu tới chân, trừ một chiếc quần lót mỏng ra thì đúng là không có cái gì...
"Chết tiệt..." Trên mặt Lục Đình Kiêu lộ ra vẻ sắp chịu hết nổi, anh nắm chặt lấy cằm cô, nụ hôn càng ngày càng trở nên hung bạo.