"Chúng ta...?" Ninh Tịch nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng, cô có cảm giác như mình rơi vào bẫy vậy: "Liên quan gì đến tôi! Tôi không đi! Tôi tới là để nói rõ với anh, chuyện giữa chúng ta đã thanh toán sạch sẽ từ lâu rồi! Từ nay về sau, đường ai nấy đi, mời anh đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi nữa!"
Người đàn ông chống đầu, như cười như không nhìn cô: "Hửm, thanh toán xong? Honey à, em vốn là của tôi, sao có thể thanh toán được?"
Ninh Tịch giận chết đi được: "Chó má! Ai là của anh!"
"Hửm? Không phải tôi vậy thì là ai? Lục Đình Kiêu?" Không khí xung quanh lập tức trầm xuống.
"Ai cũng không phải! Tôi là của chính tôi không được à?"
Hiển nhiên người đàn ông không bị mấy lời này thuyết phục, ngón tay quấn một lọn tóc của cô, giọng điệu nguy hiểm nói: "Honey, tôi có thể cho em ra ngoài chơi một chút nhưng mà điều đó không bao gồm việc em cắm sừng tôi! Cho nên bây giờ, tôi thu hồi quyền tự do của em."