"Sao nào, còn hi vọng ai có thể cứu được mày à?" Mắt gã đánh giá Ninh Tịch, khóe miệng nhếch lên, tỏ vẻ trêu ngươi.
"Giờ cả thành phố này đều nằm trong tay tao rồi, tốt nhất là mày đừng có ôm thêm hi vọng nào nữa, cái hi vọng này cuối cùng chỉ khiến mày càng tuyệt vọng hơn thôi." Gã nhìn đăm đăm Ninh Tịch, cười lạnh một tiếng.
Lúc này, Ninh Tịch không tỏ vẻ gì, nếu đã không thể cầu cứu, vậy cầu chết không phải dễ hơn sao?
"Con nhãi con, tạm thời mày có thể yên tâm là tao sẽ không giết mày nhanh thế đâu, đợi lát nữa ta chơi mày chán rồi sẽ từ từ đày đọa mày đến chết, trò chơi giữa chúng ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi." Gã nhếch miệng cười lớn.
Từ đầu đến cuối, Ninh Tịch không hề lộ ra bất cứ tia sợ hãi nào, ngược lại lại vô cùng bình tĩnh, điều này khiến gã thấy bực bội, gã muốn trông thấy cảnh cô quỳ xuống khóc lóc cầu xin gã.