Ban đêm.
Sau khi đưa Ninh Tịch và Tiểu Bảo về Châu Giang Đế Cảnh, Lục Đình Kiêu không lập tức về biệt thự mà lại gọi điện hẹn Lục Cảnh Lễ tới quán bar.
"Anh, anh mà cũng hẹn em đi bar cơ đấy! Em còn tưởng em nghe nhầm ấy chứ!"
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Lục Đình Kiêu ẩn trong bóng tối, sau một hồi im lặng thì bất chợt mở miệng: "Có thể có một khả năng."
"Khả năng gì?" Lục Cảnh Lễ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Ninh Tịch... đã di tình biệt luyến1 rồi."
1Di tình biệt luyến: Yêu một người nhưng sau đó lại không yêu nữa mà có tình yêu mới.
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì mở to mắt: "Hả? Cô ấy chuyển sang yêu ai?"
Lục Đình Kiêu: "Anh."
"Phì..." Lục Cảnh Lễ suýt chút nữa là phun hết rượu trong miệng ra: "Khụ khụ, sao anh lại nghĩ như thế?"
Lục Đình Kiêu: "Cảm giác."
Lục Cảnh Lễ gãi gãi đầu: "Anh, có phải hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"