"Đang yên đang lành sao lại mất tích được?" Ninh Tịch cau mày.
Chẳng trách Đại sư huynh lại gấp rút tới tìm cô đánh nhau như vậy, dù cho cô chỉ là một kẻ đánh năm chiêu đã ra bã.
Hóa ra là vì lâu quá rồi không có đối thủ.
"Nhưng mà với tính cách của Nhị sư huynh, chạy lung tung dăm ba ngày chẳng phải là chuyện bình thường sao? Kể cả mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng đâu cũng là chuyện thường mà?" Ninh Tịch nghĩ nghĩ rồi nói.
Năm ấy, trong tổ chức, người có quan hệ tốt với cô nhất chính là Nhị sư huynh, ăn uống chơi bời rồi đủ trò mạo hiểm đều là do huynh ấy dạy cô tất.
Ngày nào huynh ấy không đi ra ngoài đập phá mới là kì ấy!
Từ đây có thể thấy, sư phụ cô tuy già nhưng đúng là kiểu người nhìn xa trông rộng, khi ông nhận nuôi Nhị sư huynh liền đặt tên cho huynh ấy là... ừm... Đường Lãng... (Lãng trong du lãng: rong chơi)
"Nửa năm." Đường Dạ đáp, sắc mặt trông rất kém.