Ninh Tịch lập tức xoa đầu Tiểu Bảo: "Lớn gì chứ, chỉ mới năm tuổi thôi mà! Giờ Tiểu Bảo không cần lớn lên mà cần phải nhỏ lại ba tuổi, hai tuổi... học cách làm một em bé!"
Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng, mềm giọng nói: "Tôi sợ em bị tê tay."
Nói xong thì ngừng một chút, trầm giọng xuống: "Em đi luôn bây giờ sao?"
Ninh Tịch liếc nhìn thời gian trên di động: "Ừ, sắp tới giờ hẹn rồi."
Ánh mắt Lục Đình Kiêu thay đổi vài lần rồi mới bình tĩnh lại: "Đi đi, chú ý an toàn."
"Biết rồi! " Ninh Tịch đem bánh bao nhỏ đặt xuống, cho nhóc một cái hôn thật kêu như mọi ngày.
Bên ngoài phòng làm việc Tổng giám đốc.
Một vị trưởng phòng ôm một chồng văn kiện, run rẩy móc thuốc trợ tim ra, chuẩn bị liều chết xông vào.
Sau lưng người kia, Lục Cảnh Lễ nhún vai một cái lắc đầu thở dài: "Đừng lấy ra làm gì, thuốc trợ tim cũng không cứu được cưng đâu, lấy tâm tình của anh Hai hôm nay thì cưng đi vào chỉ có một đường chết thôi!"