Lục Cảnh Lễ sợ hãi, khẩn trương nhìn Ninh Tịch qua kính chiếu hậu: "Tiểu Tịch Tịch, cô còn ăn chơi trác táng hơn cả tôi... thế nên chắc không làm mấy chuyện như đi coi mắt này đâu nhỉ?"
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Trác táng cái đầu anh! Tôi có trác táng nữa... nhưng mà đó là ông nội tôi sắp xếp mà! Lần này về, tôi thấy sức khỏe ông kém hơn trước kia nhiều lắm, tóc cũng trắng phau rồi..."
Trong lòng Lục Cảnh Lễ lộp độp, xong, nghe thế này xem ra là anh trai mình lành ít dữ nhiều rồi!
"Tiểu Tịch Tịch, muốn báo hiếu có rất nhiều cách mà... chả lẽ cô muốn đi thật à?" Lục Cảnh Lễ hấp tấp hỏi.
Sau khi hỏi xong, Lục Cảnh Lễ đưa mắt nhìn anh trai một cái, vốn nghĩ anh mình bây giờ chắc lạnh đến độ làm tuyết rơi mười dặm rồi nhưng giờ lại im lặng, một chút phản ứng cũng không có.
Thấy anh mình như vậy, Lục Cảnh Lễ lại càng sợ hơn...