"Cái…gì? Bảo vật vô giá? Đùa gì thế!" Ứng Phương Lâm không thể tin nổi mà gào lên.
Lúc này vẻ mặt của Kim Huyên Huyên chợt biến, kéo kéo cánh tay cô ta nói, "Đừng có ăn nói lung tung, người đang nói chính là Tịch lão đấy!"
"Tịch lão nào cơ?" Ứng Phương Lâm sững ra.
"Chính là cái nhà ngọc thạch thế gia đó! Tịch Bác Nghĩa!" Kim Huyên Huyên nhắc nhở.
"Hả… hóa ra là ông ấy à…. nhưng mà…nhưng mà làm sao có thể thế được! Lần trước lúc chúng ta đi uống trà chiều tán dóc với Ninh Tuyết Lạc và mấy cô minh tinh kia, rõ ràng bọn họ nói rằng Ninh Tịch mua một chuỗi ngọc còn chưa đến mười lăm vạn ở Bảo Ngọc Hiên làm quà chúc thọ mà! Chẳng lẽ chúng ta nghe nhầm à?"
"Không phải, bọn họ quả thật có nói như vậy… nhưng mà, Tịch lão thì không thể nhìn nhầm được!"
...